Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Hiển thị các bài đăng có nhãn Nhật ký sinh viên

Một năm sau ra trường - Tâm sự Zalo (P2)

Phần này là lời hứa chắp nối những đoạn tự sự còn dang dở trên trang zalo, mà bạn biết đấy, đã là con người, thì có lắm thứ mà buồn mà vui, vậy nên những tháng qua đi,  đếm theo từng ngày, mỗi khoảnh khắc đều là những trãi nghiệm thú vị với bất tận các cung bật cảm xúc khác nhau, bạn có tin không??? Cùng tôi hồi ức lại một phần những điều đã xảy ra, tựa hồ như mới trải qua trước đó một ngày thôi. 2 tháng 8 Nhiều khi cũng muốn yêu nghề lắm mà hình như nghề nó méo yêu mình thì phải :'( Đậu đã thế thì bố cũng cóc cần dù có là chỉ trong suy nghĩ thôi nhưng bố vẫn muốn nghĩ thế đấy dù thực ra cần bm ra các bạn ah  Ôi Khách hàng yêu dấu đã đẩy em tới cái ngã ba cuộc đời này nhiều nhánh rẽ sang ngang bik chọn cái nào đây. Á ah, chúng mày đã xô đẩy đến thế thì ông đây cũng tự hành trang cho cái nghề phụ  Uất ức quá thì ông lại chẳng nghĩ việc ngay để vui vầy với đời ko biết chừng  Uhm uh ah cứ nghĩ thế thôi đã là thấy vui rồi. Đời này thanh niên trai tráng đầu đội trời

Những lời gió bay

Loay hoay trong cái nắng gắt của miền trung, cái nắng rát vào da và mặt,.. tôi nhanh chóng đẩy cái xe máy lên lề đường, thao tác dứt khoát, bỏ vội cái mũ bảo hiểm mắc vào cốp xe, phóng như bay vào quán cà phê yêu thích Thở phào nhẹ nhõm, có mỗi nơi đây là ún cà phê giá sinh viên mà được hưởng máy lạnh, mấy ngày gần đây, hôm nào ngồi tôi cũng thấy nó, thằng Nhân, cái thẳng mà thời sinh viên đôi khi tôi hay thầm ngưỡng mộ cách nó hoạt động đoàn, trông sôi nổi biết bao, hẵn là gấu bu quanh, nhưng mà trước giờ kỳ thực chưa thấy nó quen con nào cả. Ra trường cùng lúc, tưởng như nó có việc làm ngay ấy chứ, nhưng hiện tại thì chả khác nào tôi, cùng phường thất nghiệp.  Cũng hay trò chuyện với nó, chứ ngồi cà phê một mình thì rõ chán, vài câu nói bân quơ từ nó đôi lúc khiến tôi giật mình kinh hãi, có đôi khi những cơn gió nhẹ thoảng qua ngoài kia chính là những lời nói thoáng qua trong cả cuộc đời này. Thằng Nhân này nó hồi xưa năng nổ lắm, nó gặp con bạn cùng lớp, hai đứa làm

TỐT NGHIỆP , RỒI ĐI LÀM, CÓ NHỮNG THỨ QUEN THUỘC CẦN VỨT BỎ (P. Cuối)

Sau cùng thì ....liệu có những thứ quen thuộc nào ta cần vứt bỏ lúc này…..? Beautiful life club - CLB đầu tiên tôi tham gia ngay đầu năm nhất đại học Tốt hơn hết là tắt mạng, và sống thực hơn với những gì mình đang có và đang thuộc về.  Một ngày như mọi ngày, thường thì ngay sau khi thức dậy tôi sẽ chộp lấy cái điện thoại, vào ngay zalo và dò dò xem có cái gì đang xảy ra không, ít nhất cũng tia thử có em nào để tìm quanh đây… Sau đó tất nhiên sẽ là cúng dường facebook bằng đủ thứ ảnh iếc về 365 tư thế lúc mới ngủ dậy, nhưng không hôm nay có gì đó khác hẳn, tự nhủ lòng mình, bằng tất cả cố gắng và kiên định tôi không vào mạng nữa, tôi thức dậy và uể oải trong cái lạnh sớm cuối xuân, thò chân xuống giường và lò dò đôi dép. Sau khi xúc miệng và tự xăm soi khuôn mặt đáng yêu của bản thân, thường thì tôi sẽ xách láp ra quán cà phê và lại cà kê dê ngỗng, nhưng lại không, bản năng mạnh mẽ làm tôi khước từ thứ mê muội này, phục trang đầy đủ, với tờ 50k còn mót lại trong

TỐT NGHIỆP , RỒI ĐI LÀM, CÓ NHỮNG THỨ QUEN THUỘC CẦN VỨT BỎ (P2)

Có con bạn chơi cũng được, đùng cái đi mất Sài Gòn, nội dung trong ảnh thực khác cảnh hiện tại Mọi thứ phô bày trên mạng ngày nay chẳng thể hiện được điều gì về tương lai sắp đến cả, những tưởng ngành Ngân hàng cực hot, nếu có diễm phúc được mài đít trong cái ngành đó cũng thật là hãnh diện thì hỡi ôi, nếu bạn thực sự chịu đựng làm việc hơn 10 tiếng mỗi ngày, và áp lực doanh số sẽ như cái gông cùm đeo vào vai bạn cho tới khi xuống mồ,… cái vòng lặp ăn ngủ làm, lãnh lương cao, tiêu vào ăn ngủ rồi làm có lẽ chẳng bao giờ kết thúc cho đến khi một ai đó kiệt sức hoặc ….. ai đó đang làm khác đi... - Douma sao tụi nó thơm vậy nhỉ? - Dm sao nó hên vậy nhỉ? - Đệt, sao số phận mình nó thúi rình vậy ta.... Tất cả những lời đó như thầm nhủ trong tôi mỗi khi lên facebook, mà tôi dám chắc là đứa nào cũng vậy, bạn có những lúc như vậy không? Chớ vội xấu hổ vì sự ganh tị này, cái thứ này tựu chung cũng như một gam màu trong vô vàn màu sắc của cuộc sống mà chúng ta chớ vội từ chối

TỐT NGHIỆP , RỒI ĐI LÀM, CÓ NHỮNG THỨ QUEN THUỘC CẦN VỨT BỎ (P1)

Đà Nẵng, hôm nay lạnh tong teo, đi đái thì sờ không thấy dái đâu cả, mà ấy là tôi ám chỉ phần đông các bạn trẻ ở thành phố này thôi, chứ tôi thì bộ phận nào cũng đủ cả, không teo bất thường nhá. Tự xin nghỉ việc, từ chối một mức lương cao tại một công ty lớn, đối với một thằng sinh viên dở hơi như tôi, chắc là điều ngớ ngẫn chẳng ai làm, sau quyết định ấy, khoảng thời gian tiếp sau thật thanh bình và thư thái, thời gian cũng trôi chậm lại hơn, đủ để tôi nhìn kỹ lại con đường mình đi tiếp sẽ theo hướng nào, để rồi đi đến đâu, nhưng thực sự thì việc ăn hàng ở không cũng chẳng giúp tôi nghĩ thông ra cái hướng nào cả.  Ảnh chụp ở Nam Giang trong một đợt đi tập huẩn học về Trung thực, do Live&Learn hỗ trợ. Dường như tính vội vã, nông nỗi, cái máu ảo tưởng ham làm giàu, ưng khẳng định bản thân trước lũ bạn vĩ đại, gia cảnh bề thế của mình, đã làm tôi mù quáng, không có thời gian cho sự suy nghĩ rằng điều gì là mong muốn của chính thâm tâm mình, tôi từ lúc ra trường cứ như trâu

SINH NHẬT TUỔI 23 VÀ Ô THẬT BẤT CMN NGỜ

Ờ thì 23 tuổi , cái tuổi hái ra tiền của một số lều báo, trang tin tức lá cải, khi mà từ nó con người ta có vô số suy nghĩ, những quan niệm rêu rao về cái tuổi vô chừng bất định này, thế là cứ viết bài hút view và kiếm tiền thôi, nào là 23 tuổi và những điều bạn sẽ gặp phải, 23 tuổi và ba chữ thất, 23 tuổi bị lừa tình, 23 tuổi và những giấc mơ dang dở... bla bla. Tôi thì cũng đọc nhiều rồi, tất nhiên có phần đúng như bao bài học đúc kết của cha ông đi trước, vì nó quá đúng và nó đúng như sắp đặt cho tương lai sắp tới vậy, biết trước thì chả được mẹ gì lại chỉ thêm rầu. 23 tuổi, như bài viết trước, sau tốt nghiệp đại học, mọi thứ thật như một giấc mộng thoáng qua, sáng thứ 6 thức dậy với tư cách của một freeman chính hiệu, như những lần thất nghiệp khác, dậy trể và lọ mọ bật máy tính, tại đúng chỗ yêu thích tại đúng quán cà phê yêu thích. Bất ngờ là đến cả Google nó cũng nhớ ngày sinh nhật mình, thật thú vị, tôi thầm cười... Kỳ thực thì tôi cũng không quan trọng ngày sinh nhật lắm,

Những tháng ngày sau Đại học

Đôi khi trời nắng đẹp có thể là dấu hiệu cho cơn bão sắp tới..... Ừ thì trong chúng ta, và cả tôi ai chẳng có những năm tháng nắng đẹp trong đời, nào là bắn bi, thả diều thời cấp 1, la cà quán net, truyện tranh thời cấp 2 rồi khi cấp 3 cùng đèo nhau trên khắp con đường hoa phượng, cười rôm rả rồi vội vả khóc khi tốt nghiệp, vì biết rằng có thể mãi xa nhau. Nhưng mà chỉ khóc lúc đấy thôi, chứ phần sau có rớt đại học thì khóc mới dữ dội. Ái chà chà! Đại học và học đại, hai cái từ ấy cứ quanh quẩn trong đầu sinh viên chúng tôi trong suốt 4 năm trời, vui có, buồn có, nhưng nói chung thì VCL - Vui cả làng. Và sự vô tư, niềm vui thời sinh viên cũng chẳng thể kéo dài, hay đúng hơn chẳng thể che chắn cái hiện thực, rằng khi ra trường, khi đi làm thực sự bon chen giữa phố thị liệu ta có còn giữ được nụ cười ngày xưa, hay chỉ gượng gạo trên khuôn mặt mỗi người để mặc dòng đời xô đẩy. Thời còn phèn Nếu nói như dân kinh tế chúng tôi có lẽ đó là một cơn khủng hoảng, nhưng mà khủng hoản

MSP VÀ GSA TẠI VIỆT NAM

MSP và GSA tại Việt Nam Microsoft Student Partners in Vietnam Với mục tiêu gắn kết người tiêu dùng, gắn kết sự gần gũi đối với thương hiệu sản phẩm, hiện nay trong thời đại Marketing nội dung thì việc Marketing trực tiếp cũng là nhân tố quan trọng mà các tập đoàn lớn thế giới đang hướng đến, dường như lối suy nghĩ “Tư duy toàn cầu, hành động địa phương” thực sự đang được áp dụng rộng rãi tại các khu vực thị trường quốc tế, viện chứng ra là những hoạt động tuyển mộ đại sự rầm rộ gần đây, trong vòng khoảng 3 năm trở lại từ 2012, có thể nhận thấy Unilever đã đi bước đầu trong việc tiếp cận sinh viên, tiếp cần lượng khách hàng trẻ, không những vậy còn có thể là nguồn nhân tài trẻ cho hoạt động của ngành hàng này tại Việt Nam. Cụ thể là thông qua việc tuyển dụng đại sứ Unilever tại một loạt các trường đại học lớn trên cả nước, người ta có thể thấy được hình ảnh của Unilever tại các trường học, một kiểu PR gián tiếp thông qua những sự kiện tuyển dụng đại sứ như vậy, còn n

Lào – Đông Bắc Thái, khi muốn đi là hãy cứ chân bước (P3)

  Vì đời có là bao lâu, thế nên chớ vội hững hờ. Sau khi kết thúc chuyến hành trình dài bằng việc nằm lê lết trên chiếc giường đệm, với cái máy lạnh, bọn tôi nằm lăn quay cho tới thật sáng, mãi đến khi tiếng gõ cửa vang lên, thằng bạn ở phòng khác vẻ bối rối, dường như chúng tôi đã dậy quá trễ, giật mình, đã hơn 7h30 rồi, có thể là khá sớm lúc ở nhà, nhưng ôi thôi hôm nay là lễ khai mạc, lại còn chưa ăn sáng nữa chứ, chúng tôi chạy gấp, đứa mặc quần, đứa súc miệng. Bước ra khỏi phòng, đứng giữa khuông viên khu ký túc, cứ như ở thành phố ma, vậy, dường như sinh viên ở đây đã dậy từ rất sớm rồi, chạy ra khỏi khu ký túc thì quá ngỡ ngàng các bạn à, một khu rừng trước mắt, thật kỳ dị, dường như bao quanh trong cả cái trường này còn có cả rừng kia đấy, chẳng biết đi đường nào thì một bà bác lao công chỉ trỏ cho chúng tôi chứ thật tình lần đầu xuất ngoại, tiếng anh được mấy chữ còn tiếng Thái thì cứ nghe y như tiếng đồng bào trên núi ở nước mình, may mắn là trường có chuẩn bị trước, tụi

Lào – Đông Bắc Thái, khi muốn đi là hãy cứ chân bước (P2.)

Cuộc đời nhiều lúc có mấy khi, Làm trai thời trẻ, chớ hoài ngồi yên. Làm thủ tục bên Lào, cũng khá nhanh chóng, vừa qua cửa khẩu tại Việt Nam, xe tôi đi tiếp tới cửa khẩu tại Lào, cánh cổng cao vút chạm khắc nào là voi, hổ, sơn vàng trông thật lộng lẫy, ghi dòng chữ Phong xa van mấy anh hải quan bên Lào nói tiếng Việt khá sỏi, làm tôi cũng đang tự nhủ không biết có ra khỏi Việt Nam chưa, vượt vùng biên giới Lào Việt, xe buýt chạy thẳng trên con đường quốc lộ thẳng tắp, hai bên là đồi cao với cây và cỏ, chúng tôi vượt qua những con đường dài tăm tắp, đến khoảng 12h30 là tới một thị trấn nhỏ, vâng tới lúc này cũng chẳng biết đang ở Việt Nam hay ở Lào, mấy cô bán hàng, chị chủ quán nói tiếng Việt ra rả, dưới cái ti vi phọt toàn tiếng Lào, cái không khí hỗn tạp này thật thú vị, dường như cả thế giới đều quay quanh ta vậy và khoảng cách văn hóa, ngôn ngữ dường như không còn ranh giới. Tôi cũng đang nóng lòng nếm cái món Lào nó ra làm sao, cơ mà mâm ăn thì chẳng kh