Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Hiển thị các bài đăng có nhãn Tôi trước 30

Bình tĩnh vui sống

Có lẽ là điều duy nhất mỗi chúng ta có thể làm, để tạm gác lại những âu lo cuộc sống, cảm nhận được những chuyển biến tích cực nhỏ bé xung quanh, hay thậm chí là... những lời thì thầm đáng yêu của vũ trụ. Nếu chỉ đọc đến đây, có vẻ như người đưa ra lời khuyên đang phê cần, hoặc quên uống thuốc. Vì đa phần chỉ mấy người có điện trong đầu, lâu lâu mới hay nghe được tiếng nói nào đó vang vọng bên tai, và nếu nghe được cả tiếng nói từ vũ trụ, hẵn là một nhà hiền triết, hay là một người xem quẻ đoán mệnh... Bạn bè, chất liệu cuộc sống, và cũng là gia vị không thể thiếu trong mọi cuộc kể chuyện của tôi Nhưng tôi thì không phải là một nhân vật nào được nêu trên, tôi là chính tôi, một con người bình thường có những sở thích không giống ai, có tật xấu, và cũng thích đi nói xấu người khác như là một thú tiêu khiển giản đơn. Cố nhiên, nếu để có thể nghe được lời thì thầm của vũ trụ thì quả thật hơi quá so với một người trần mắt thịt như tôi, và có thể là như bạn, nhưng ít ra bạn đã từng thử trò c

Sống đơn giản cho đời thanh thản

Là câu cửa miệng tôi thường khuyên lũ bạn, bạn già, bạn trẻ, bạn trai, bạn gái hay dù là những người bạn đang trong một mối quan hệ chưa xác định. Một câu trả lời chung cho mọi sự than khổ ở đời mà tôi nghe được. Đi khắp nơi, lê lết các góc cà phê chỉ để được hóng chuyện Thế thì chúng ta sống để làm gì? Một câu hỏi tự vấn, vang lên trong lòng tôi, trong một chiều cà phê giữa mùa đông, với chút ít mưa bay lất phất. Không hiểu sao đang ngắm nhìn đường phố, tự dưng phải làm khó bản thân bằng câu hỏi bộc phát trong đầu, làm phá tan cái cảm giác đăm chiêu, trầm ngâm mà tôi đang tận hưởng giữa phố thị bận rộn, nơi Tô thành sặc sỡ đầy ánh đèn. Thôi thì khó quá bỏ qua! Chứ bản thân nào có phải cao nhân đắc đạo, nếu mà được ngồi cà phê dưới cội bồ đề, may ra có chút thi ý trả lời, chứ mà ngồi rung đùi trong quán nước, nơi xô bồ mọi loại tiếng động, cả tiếng người và tiếng động vật, thì chỉ có nước khẩu nghiệp, nói xấu sếp, chửi người yêu cũ... mới hợp tình hợp cảnh. "Thế rồi bây giờ mày tí

Sinh nhật tuổi 29

Cũng là thời khắc trăn trở nhất đời người, khi mà vẫn còn năm cuối để níu giữ cái thanh xuân của tuổi hai mấy, nhưng cũng chợt nhận ra cái già cỗi của đầu ba, khi mà ở tuổi này kén lắm cũng 1 vợ, mà thong thả người ta cũng đã có 2 con. Đó là người ta, chứ chẳng phải tôi! Cũng chính là những lời thì thầm tôi tự an ủi bản thân lúc đang ngồi trầm mình trong nhà vệ sinh, lúc 5h sáng vì đêm trước đó ăn uống hơi tả pín lù. Sáng nay là ngày thử việc thứ 2, dậy sớm một chút cho thong thả, đặng mà có tinh thần vào làm, cho chủ nó thấy sự tích cực của mình, nó thương nó nhận vào làm luôn, chứ giữa mùa dịch, trong khi biết bao con người còn lận đận xin việc, trong đó có cả tôi, được một chỗ gọi đi thử việc đã là may mắn.  Ảnh bạn chụp sau hiên nhà, nơi dự tính sẽ dành cả ngày tự kỷ khi đến sinh nhật, nhưng mà hôm đó tuyết ngập loz nên thôi. Thường thì tôi đặt báo thức lúc 8h, rồi 9h rồi hai cái nữa lúc 9h15 và 9h30 cho chắc chắn rằng mình sẽ mở mắt và ra khỏi giường lúc 10h. Nhưng mà may thay, cá

Những ngày chủ nhật!

Trong những tháng ngày còn cắp sách đến trường, chỉ thích mỗi chủ nhật, mặc dù chủ nhật vẫn phải đi học thêm, nhưng ít ra vẫn đỡ hơn đi học trên trường cả một ngày dài. Và cái sở thích đó vẫn chẳng đổi thay đến khi vào đại học, tốt nghiệp ra trường, rồi đi làm. Nhà gần ngay biển cơ mà bị lười dậy sớm, thành thử lâu lâu mới trầm mình một lần cho đời bớt nhạt Những ngày thứ sáu, vào mỗi cuối giờ chiều, mặc dù công việc có đôi chút gọi là sấp mặt, nhưng vẫn thấy vui vui, có chút nao nao trong lòng, vì biết rằng, sau 5h30 chiều là ta sẽ có 2 ngày cuối tuần xả hơi. Thông thường từ thứ 5 hoặc sáng thứ 6, trong đầu tôi đã định sẵn cho bản thân những thứ sẽ phải làm, những kèo nào sẽ phải đi và những ai sẽ phải gặp, dù cho những hoạt động nghe vẻ rất gì và này nọ kia chỉ quanh đi quẩn lại 3 chữ "đi cà phê". Lâu lâu hứng thì sáng đi tắm biển, tối về coi phim một mình, hoặc phá cách thì tôi lại hú đám bạn đèo nhau lên lưng chừng núi gần thành phố, dựng cái lều ngủ qua đêm, đặng hít ít

CHỢT QUÊN SINH NHẬT TUỔI 28

Ngoảnh lại cũng đã 5 năm rồi, kể từ cái lần đầu tiên viết Blog vào dịp sinh nhật tuổi 23 , với nhiều cái bất ngờ xảy đến. Và hôm nay đã 28 mùa xuân, sau cái chớp mắt vội vàng, điều bất ngờ duy nhất là chính tôi đã   xém quên mất cái ngày này nếu mà không nhận được lời chúc từ má tôi, người mà những năm trước đợi đến lúc ngày sinh của con trai mình trôi qua rồi mới nhớ ra. Nhưng thường lệ tôi cũng chẳng quan tâm đến có ai nhớ sinh nhật mình làm gì, vì đối với tôi, hoặc có thể do hoành cảnh, hay do môi trường, hoặc là bất kỳ điều gì khác có thể tạo nên chính tôi bây giờ, đã làm tôi từ lâu không có để tâm đến ngày sinh nhật quá mức, như một cái ngày gì đó trọng đại mà người ta phải cần ai đó quan tâm chúc tụng, cần phải chụp ảnh đăng mạng xã hội cho bà con họ hàng biết... Tôi không hay để tâm lắm đến sinh nhật của bất kỳ ai, nếu mà tới sinh nhật đứa bạn chim lợn nào đó, chỉ cần tụi nó hú là tôi sẽ có mặt chứ chẳng có vụ phải nhớ rồi tới ngày tặng quà cho bất ngờ. Thành thử ra, ở chiều ngư

Đêm đông cô đơn.

Chiều thứ năm, gần cuối tháng 12, thời tiết có gió lạnh nhưng không quá buốt, mặc dù vậy cũng đủ để lại chút giá băng trong con tim này. Một chút mưa bay lất phất giữa bầu trời xám xịt, như chung một màu ảm đạm trong suy nghĩ người đương ngắm nhìn. Và một ngày thì như mọi ngày, sau khi làm vài thứ linh tinh thì choàng cái áo và xách xe ra. Đạp qua các dãy đường quen thuộc, đi ngang qua quán Cà phê Aroma gần đó, may là người ta còn mở cửa vì đêm hôm nay đã là Giáng Sinh, lấy vội ly cà phê nóng 2 kem 1 sữa, tôi lại đạp tiếp đến nơi chốn quen thuộc mỗi chiều về, khu khuôn viên rộng gần trạm tàu York University. Trước đêm Giáng Sinh, không có nhiều người qua lại chỗ tôi hay ngồi như trước, cảnh trước mắt chẳng một sinh vật nào ngoài cỏ cây. Những cơn mưa phùn lúc đầu buổi chiều giờ thay bằng những bông hoa tuyết bám hết vào áo và mặt. Nhấp một ngụm cà phê, tôi bật vội list nhạc từ Spotify đã chuẩn bị sẵn cho cái cảnh tình chẳng mấy vui này. Khuôn viên trung tâm York University tôi hay đến

Khi bạn thân có gấu!

Giống như một ngày đẹp trời, bạn diện đồ chuẩn bị bước ra đường, bổng mây đen kéo đến bất chợt và rồi một đợt mưa nặng hạt rơi xuống, gió lùa tát hết nước vào cái mặt đang hí hửng chuẩn bị đi chơi. Những đêm học quân sự, mới nằm khóc đau khổ vì tình đó giờ em nó đã có gấu mới  Và rồi từ đấy, một phần cảm hứng sống dần vụt tắt. Tất nhiên, cơn mưa thì thình lình bất chợt làm người ta không ngờ đến, nhưng chuyện đứa bạn thân mình có gấu, có lẽ trong thâm tâm vốn đã hiểu rằng, đó là một sự thật phải xảy đến, nhưng từ lâu rồi bản thân tôi đã cố tình phớt lờ đi. Bạn tôi, cùng giới, và cái sự buồn ở đây không phải là tình cảm luyến ái, khi thấy người mình thích có người yêu. Tôi chỉ hơi chút bứt rứt, vì cái đứa sồn sồn hay đi chửi nhau với mình trước giờ, đã có một tình yêu đẹp để trân quý. Và nếu đi sâu hơn trong tâm khảm mình, thì có chút khó chịu, vì sao tôi lại không có người yêu trước nó mà để nó có trước tôi, ôi thật là đau khổ, mà nếu người ngoài nghe qua sẽ cho rằng tôi là kẻ hèn mọn

Khi chợt nhận ra rằng thời điểm 30 chẳng phải là một tuổi 20 mới!

Tôi đã có một suy nghĩ như vậy, sau vài ngày ở Montréal, thành phố lớn nhất tỉnh Québec, Canada. Đến Montréal, đón tôi không phải là cái không khí mới lạ mà tôi từng háo hức trước khi đi, cái cảnh tình hiện ra trước mắt tôi, chỉ có thể hát lại hai câu của bác Trịnh: Một hôm bước qua thành phố lạ/ Thành phố đã đi ngủ trưa. Đi trúng cái mùa mưa quần què, chụp kiểu chi cũng thấy ảm đạm Sau hơn 5 tiếng dài lê thê trên xe, ngồi chung với vài người bạn chưa hề gặp mặt qua ứng dụng Poparide, tôi đặt chân đến Montréal trong tiết trời se lạnh đầu đông, đi kèm cơn mưa phùn. Mới 6h rưỡi hơn nhưng thành phố đúng kiểu đi ... ngủ trưa. Rất ít người qua lại, hàng quán thì đóng cửa, chỉ còn vài ánh đèn le lói của mấy khu bán Fast-food.  Tính ra, tôi không có số ăn chơi, hoặc là do nghiệp quật nên đi chơi lộn ngày, lúc đến thì mưa gió, khi về thì bão tuyết. Nhưng không sao, tính tôi vốn kiểu lúc vui thì không quá vui, thành thử bây giờ có thấy buồn tự dưng cũng không quá buồn. Lần đi chơi này chỉ đa ph

Ba năm sau ra trường - Tâm sự Zalo (P9)

Nhân lúc đóng cửa kinh doanh toàn thành phố vì mùa dịch, được dịp rãnh rỗi thì mần lại series Tâm sự Zalo của một chàng trai mới lớn 19 tuổi lần thứ...n. Nhờ lướt lại những lần tự sự năm nào, ngẫm ra những khó khăn bây giờ chẳng đáng thấm là bao, từ đó lại có thêm cái động lực vui sống, bình tĩnh nhâm nhi ly cà phê những lúc chiều về bất chấp tình cảnh thất nghiệp trong mùa dịch vì đóng cửa cả thành phố. Đi làm Start-Up, up đâu không thấy, thấy múp thêm vì ngày nào cũng có đồ ăn vặt 19/4/2018 It's never too late to live life and pursue your passion, ý mình cái passion ở đây ko gì khác ngoài việc được ăn trong lúc làm, kiểu vừa làm vừa ăn theo đúng nghĩa đen ấy ạ. Lúc tâm hồn trống rỗng, có khi chỉ đồ ăn mới bù đắp được. Và rồi như một lẽ ở tự nhiên, các bạn ah! Trong cuộc đời mỗi người chúng ta, chỉ những lần táo bón đến đỏ mắt mới thấu hiểu, được tiêu chảy là đáng quý biết bao.  Sau gần cả năm thất nghiệp đến độ ma chê quỷ hờn, bạn bè xa lánh. Giờ đi làm tự dưng méo thấy chán nữa,

Tôi la cà, từ cà phê nơi Đà thành đến chốn Tô thành

Những lần còn nhỏ, tôi theo chân ông già vào hàng cà phê quen thuộc trên con đường Trần Phú, nhâm nhi ly bạc xỉu, trong khi chờ ba ngồi tán dóc với mấy ông bạn đồng nghiệp. Những mùi cà phê rang xay hoà cùng mùi khói thuốc lá, đã làm cho bản thân tôi, không biết tự bao giờ, nghiện cái cảm giác đăm chiêu, suy nghĩ xa xăm bên ly cà phê phin. Cà phê Daklak, nơi hay lui tới của tôi mỗi khi cần gặp bạn bè. Ở cái xứ Đông Lào này, cà phê cũng được cho là đặc sản, có câu chuyện hẵn hỏi, có thương hiệu và tên tuổi, lại đa dạng lắm thay, từ Arabica, Culi hay là Cherry (cà phê mít)... thoạt nhiên, những danh từ mỹ miều đó tôi chẳng bao giờ nhớ đến, chẳng qua viết về Cà phê thì phải google search ít thông tin, bỏ vào bài cho nó có phần sang chảnh. Ý là, một kẻ thèm cà phê như tôi, chẳng quan tâm nhiều đến loại cà phê nào, xuất sứ ra làm sao, cái tôi để tâm là vị cà phê, mà kỳ thực cái lưỡi trần tục của tôi cũng chẳng phải tài hoa đủ để nhận định loại cà phê qua một lần uống thử, cái vị cà phê tron