Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Hiển thị các bài đăng có nhãn Chuyện thường ngày

Hai năm sau ra trường - Tâm sự Zalo (P4)

Cô đơn, đi xem phim một mình, hành động bao cả rạp càng làm tăng thêm cảm giác đơn côi Buồn, thì có nhiều kiểu buồn, và cô đơn, đôi khi cũng là một kiểu buồn như thế đó. Nhiều lúc tôi thầm cảm nghĩ, người lớn cô đơn không đáng sợ bằng một tuổi trẻ cô đơn. Bài này lại tiếp tục series nhật ký rên rĩ trên Zalo. 20/1/2017 "Không có cả hạnh phúc lẫn bất hạnh trên đời này, chỉ có sự so sánh tình trạng này với tình trạng khác, thế thôi. Phải đã từng muốn chết, Maximillen ạ, mới biết rằng sống là tốt đẹp biết bao....". Tôi dek thik đọc sách kiểu tự ép mình theo cái list mỗi ngày phải đọc được năm trang hay đại loại quyết tâm mỗi tuần một cuốn sách, những sách đã đọc phần lớn là từ người khác tặng, sách tặng, nó hay ko chỉ ở chỗ free.  Cố nhiên sách chùa ai ko thik, thế nhưng mỗi cuốn sách khi nhận được từ ai đó đều mang một lý do nào đấy, và phải tại đúng thời điểm đấy, tại hoàn cảnh đấy, chỉ khi hội tụ những điều ấy, nội dung sách mới thật thú vị, hợp thời, theo cái

Ngày 8 Tiếng, Đời Công Sở P. Cuối

Cây kim giờ buổi chiều đã điểm đúng số 5, còn cây kim phút điểm ngay số 6 có hơi lệch chút về phía trái. Những uể oải cả sáng đến giờ dường như tan biến đâu mất. Khi giờ hoàng đạo đã điểm, người tôi chợt như con thú hoang đang chờ sổ lồng.  Lúc đi làm về, ngẩm lại đôi chút thấy cảm thời gian sao trôi nhanh quá đỗi, ánh tà dương heo hắt trên từng mảng tường toà cao ốc, len qua vài ngọn cây, với chút tia nắng còn sót, le lói sau mỗi tán lá, như báo hiệu một ngày dài đã vội chết ngay tại thời điểm ấy, và khi đêm về, chỉ còn mình ta với riêng ta. Từ đây, trên con đường về, sau khi bước ra khỏi công ty, cảm giác tiếc nuối của lúc sáng sớm, khi ngồi uống cà phê về những chuyện chưa làm được tối qua đã không còn. Một sự hối hận kinh khủng khác trỗi dậy, nếu như hôm qua còn nuối tiếc về những điều chưa làm được thì giờ đây, trong thâm tâm tôi hối hận vì tự ngẫm lại, cả ngày hôm nay đéo hiểu tôi đang sống vì điều gì? Rõ ràng, chưa làm được những chuyện dự định chỉ khiến chân ta chậm

Ngày 8 tiếng, đời công sở P.3

Lúc nhỏ đi học vì bố mẹ! Lớn hơn chút chọn ngành vì dư luận trong xóm! Tốt nghiệp và đi làm rồi, giờ thì bố mẹ cũng đã già, chòm xóm cũng lo phần việc riêng của họ, vậy hiện tại đi làm vì cái gì? “Các em đi làm vì cái gì hả?” – Sếp đã đứng dõng dạc ngay trước bàn họp và phán 1 câu hỏi vô vị như chính câu trả lời của chúng tôi, đã hiện ngay trong đầu “Thì chỉ có vì tiền”. Nhìn cái màn hình máy tính đầy quan ngại, tiếc rẻ trận game đang chơi dỡ thì Sếp kêu ngồi họp, cậu thanh niên vội trả lời cho nhanh qua cuộc gặp không mong muốn: “Dạ, dạ, cố nhiên là vì đam mê” Tức thì cả bọn xung quanh cười thầm, và cái mồm hơi nhếch lên một chút, để lộ những khoé răng đã không giấu được cái ý mĩa mai thầm đó.    Công ty view bao đẹp, chỗ nào cũng đẹp, mỗi khu cửa đi vào thì không vì đối diện WC Sếp bự đã thấy, nhưng làm lơ, hoặc thấy nhưng chả hiểu chúng nó cười thầm cái gì nên phải lơ, cho vội nói ngay được cái ý định của mình, vì đã cất công lên tận công ty mà tổ chức một cuộc họp cho ra

LƯỢM LẶT CÀ PHÊ CÓC 3

Thường thì người ta dễ truyền cảm hứng cho kẻ khác, nhưng thực khó lòng mà tự đi huyễn hoặc bản thân mình, nhất là khi đương đứng trước những thảm cảnh trông thấy rõ. Cà phê Phương Vy số 20 đường Hoàng Diệu - Đà Nẵng Đúng 5 giờ chiều, sau một ngày nắng gắt của tháng 3, trời về chiều trông ảm đạm hơn vì đã phai màu nắng, mây kéo về nhiều và từng cơn gió biển thổi vào thành phố, làm không khí mát hơn một chút, thêm chút vị mặn ở ngoài khơi xa men theo làn gió, tạo cho du khách tới đây có chút cảm giác của thành phố biển.  Trên con đường Lê Đình Dương quen thuộc, một cậu thanh niên trên con xe Honda tròng trành, lâu lâu cái mành xe rung lên bần bật, tiếc là không có em nào để đèo theo phía sau như bài “Đưa nhau đi trốn” của mấy bác Đen, Linh Cáo nào đó trên mạng.  Dừng xe trước góc cà phê cũ, mắc dáo dác nhìn xung quanh như một con cú đói lâu ngày đang rình mồi, miệng cậu trai bổng mỉm cười, vì đã có 2 thằng khác đã chờ cậu từ lâu rồi, vẫn tính cao su không hề bỏ, vẻ mặt đắc t

Ngày 8 tiếng, đời công sở P.2

Sáng đi làm thì tranh thủ dậy sớm một chút, ra đường sớm hơn một chút rồi hít lấy hít để chút không khí trong lành còn sót lại của bầu trời vừa ló bình minh. Không vội vã, cập rập, vào quán cóc, tôi làm ngay ly cà phê khởi động cái não đã dãn hết nếp nhăn sau đêm dài.  Sau khi bước ra khỏi nhà, điều đầu tiên cần làm không phải là suy nghĩ task list hôm nay làm gì, mà là ăn cái gì, thường thì phải ăn cái món nào lạ lạ chút, tức là không ngày nào giống ngày nào, chứ hai ngày mà ăn liên tiếp một món, thì vô vị lắm.  Đến mức, nếu đã ăn hết các món xôi, bánh mỳ, bún và chắc chắn không thể rớ tới mấy món đắt tiền khác, như bò né, phở bò thì tôi đành nhịn một bữa vậy chứ tuyệt đối, không ăn lặp lại. Đấy, cuộc sống đôi lúc nó phải máu chiến chịu chơi như thế, thì đời sống tinh thần mới phong phú được, hehe.  Cuộc sống Agency - Thích màu tím và yêu màu hồng Sau khi quất dĩa xôi gà đường Ngô Gia Tự, bụng đã hơi căng đầy những nếp và thịt, tôi liền xách xe bay qua chỗ càfé quen thuộc, k

Ngày 8 tiếng, đời công sở P.1

Trời về chiều ảm đạm, nhìn xa xa những toà nhà cao tầng vô cảm, ánh tà dương hắt từng mảng màu vintage lên các bờ tường trắng, khiến phong cảnh trông thê lương đượm buồn phải biết, trong cơn gió chiều thoáng qua, cái hơi lạnh khó chịu chốc chốc bổng làm cho con người ta chợt lạnh lẽo và đôi khi là lạnh lòng.  Thường thì chính những lúc thế này, các suy nghĩ về tương lai, những hoài niệm của quá khứ lại một lúc xoay cuồng trong cái não đã vơi bớt nếp nhắn của tôi, mỗi sự hào nhoáng trong quá khứ đi sau với hoàn cảnh hiện tại kéo theo cái tương lai mơ hồ quả thật biết cách để làm đau đớn tấm lòng một con người trẻ. View nhìn từ công ty của mềnh - Xa xa là bán đảo Sơn Trà thì phải. Trong khi mấy con bánh bèo đồng nghiệp bên cạnh mãi selfie với cảnh chiều tà và ánh hoàng hôn đang đỏ rực, thì tôi đây chả thấy có xúc cảm tẹo nào. Vì rằng người buồn, cảnh có vui đâu bao giờ, với một kẻ đang lao đao, vì thảm cảnh cuối tháng khô héo chực lương như chó chực cơm thì còn gì có thể làm lò

Mãi là anh em

Cái nắng đầu xuân le lói qua hàng lá hoa trổ bông trước nhà hàng xóm, thêm chút không khí lành lạnh đầu sớm mai, thật khiến cho người ta phải chộn rộn trong lòng. Ấy là đối với những người có không khí Tết, nhưng riêng Duy, chẳng phải là một ngày như bao ngày chăng? 9 mùng Tết thoạt trôi nhanh như cái chớp mắt, sáng Chủ nhật cuối cùng của đợt nghĩ Tết Duy vẫn tươm tất như đầu mùng 1, áo quần chỉnh tề đầy đủ, Duy rảo nhanh bước chân ra ngoài như có một cuộc hẹn đang gấp lắm.

LƯỢM LẶT CÀ PHÊ CÓC 2

Cuộc sống có những góc khuất, để một khi đã vô tình chú ý đến, bất chợt ta phải rùng mình sợ hãi nếu phát giác những mảng tối sâu hoắc trong vô vọng. Tối thứ 7, dạo một vòng thành phố, gió nhẹ đủ để những cặp đôi đương yêu nhau thấy hạnh phúc, thấy những cái ôm là thấu tình hợp lý, thì cũng đủ để những kẻ đi lang thang một mình khi nhìn phải thấy se lạnh.  Có khi, chỉ cảm giác lạnh từ trong tim toát ra, quả thực, đáng sợ hơn cả một cơn sốt rét.  Tấp vào quán cà phê quen thuộc, tránh cái lạnh nhẹ kia, và tránh cả sự cô đơn trong lòng, quen miệng, kêu ngay một ly cà phê sữa đá, và nhâm nhi trước ly trà nóng, được nhân viên mang vội ra cho khách đến. Mắt mơ hồ nhìn ngắm phố phường, trong giai điệu ưa thích, những bài hát của Scorpions với Still loving you, hay đại loại White Dove (tôi cực thích giai điệu của bài này). Chợt có một âm thanh nhỏ làm tôi dứt ngay cơn mơ màng, tiếng ú ớ từ đâu vang đến bên cạnh, ngoảnh mặc nhìn lại, một anh trai dáng cao ráo, tay xách một cái xô, hay nó

Bạn bè, sau mỗi lần chia tay P. Cuối

Bạn bè sau mỗi lần chia tay, cũng là những lần thấm đẫm mùi bia rượu. Sinh nhật tưởng không ai đi, thấy tội nên ráng tức tốc chạy lên dù gọi bất ngờ, ai dè đông vcl. Qua đôi câu chuyện cũ được ôn lại, tôi lại có thêm cái khí thế và tự tin về những quyết định ngáo đá, và được cho là có phần chín chắn của bản thân ( Do tôi tự vọng tưởng ). Thế rồi tối về, sau một giấc ngủ dài lê thê đến sáng mai, mọi sự lại đâu vào đấy, tức là hoạt động cả ngày cũng không có gì đổi mới, sáng trưa chiều tối đều y một bài.  Đôi khi lại có phần thê thảm, nếu như lúc trước là chán đời bất chợt, chỉ những khi rãnh rỗi lúc đêm về hay cuối tuần, thì khoảng thời gian này đây vừa chán đời lại thêm cả cái thất nghiệp nó quấn quanh, những mưu sự toan tính trước lúc tuyên bố bỏ việc, đến hiện tại lúc này, tựa như sương mờ trên đỉnh núi, thành ra cái sự tình này thật đáng phải lưu tâm lắm thay, vòng luẩn quẩn đó, tối quyết tâm hừng hực, sáng ngủ dậy uể oải, chiều ngồi buồn thẩn thơ, cứ thế cứ thế không thoát ra đư

Bạn bè, sau mỗi lần chia tay P.1

Trong đời, ai chẳng có lần chia tay, và chẳng ai tránh được những cuộc ly biệt.  Đằng sau đó, luôn là mỗi cảm nhận bất chợt vội đến rồi vội đi, để lại sâu thẳm trong tâm hồn ta những câu hỏi với câu trả lời, chỉ tự mỗi ta biết. Cũng biết tan đó, rồi hợp đó, nhưng mấy ai có diễm phúc trùng phùng như thế, trong khi phần nhiều, chia tay không hẹn ngày gặp. “Giờ chia tay nhau đã đến, còi tàu thét vang trong màng đêm…” Câu hát ấy đã vang lên bên tai tôi, trên con đường về sau buổi tiệc nhậu tiễn thằng bạn lên đường, nội dung bài hát dường như rất hợp với lòng người, chứ thực ra câu từ có vẻ đã hơi sai, vì thời nay, giờ chia tay thì chỉ có nghe mỗi tiếng máy bay chứ ít khi nghe tiếng còi tàu nữa, mà nếu có thì hẳn là đi du lịch, đi chơi xa chứ méo phải kiểu chia xa thấm đẩm nước mắt như trong phim Hàn xẻng.  Thời sinh viên vô lo vô nghĩ, tôi cũng đã từng làm một cuộc nhậu hoành tráng với thằng bạn trước khi nó đi Canada, nhưng rồi những lời tâm sự sau đó, chợt im bặt sau các cu