Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ 2015

Những tháng ngày sau Đại học

Đôi khi trời nắng đẹp có thể là dấu hiệu cho cơn bão sắp tới..... Ừ thì trong chúng ta, và cả tôi ai chẳng có những năm tháng nắng đẹp trong đời, nào là bắn bi, thả diều thời cấp 1, la cà quán net, truyện tranh thời cấp 2 rồi khi cấp 3 cùng đèo nhau trên khắp con đường hoa phượng, cười rôm rả rồi vội vả khóc khi tốt nghiệp, vì biết rằng có thể mãi xa nhau. Nhưng mà chỉ khóc lúc đấy thôi, chứ phần sau có rớt đại học thì khóc mới dữ dội. Ái chà chà! Đại học và học đại, hai cái từ ấy cứ quanh quẩn trong đầu sinh viên chúng tôi trong suốt 4 năm trời, vui có, buồn có, nhưng nói chung thì VCL - Vui cả làng. Và sự vô tư, niềm vui thời sinh viên cũng chẳng thể kéo dài, hay đúng hơn chẳng thể che chắn cái hiện thực, rằng khi ra trường, khi đi làm thực sự bon chen giữa phố thị liệu ta có còn giữ được nụ cười ngày xưa, hay chỉ gượng gạo trên khuôn mặt mỗi người để mặc dòng đời xô đẩy. Thời còn phèn Nếu nói như dân kinh tế chúng tôi có lẽ đó là một cơn khủng hoảng, nhưng mà khủng hoản

MSP VÀ GSA TẠI VIỆT NAM

MSP và GSA tại Việt Nam Microsoft Student Partners in Vietnam Với mục tiêu gắn kết người tiêu dùng, gắn kết sự gần gũi đối với thương hiệu sản phẩm, hiện nay trong thời đại Marketing nội dung thì việc Marketing trực tiếp cũng là nhân tố quan trọng mà các tập đoàn lớn thế giới đang hướng đến, dường như lối suy nghĩ “Tư duy toàn cầu, hành động địa phương” thực sự đang được áp dụng rộng rãi tại các khu vực thị trường quốc tế, viện chứng ra là những hoạt động tuyển mộ đại sự rầm rộ gần đây, trong vòng khoảng 3 năm trở lại từ 2012, có thể nhận thấy Unilever đã đi bước đầu trong việc tiếp cận sinh viên, tiếp cần lượng khách hàng trẻ, không những vậy còn có thể là nguồn nhân tài trẻ cho hoạt động của ngành hàng này tại Việt Nam. Cụ thể là thông qua việc tuyển dụng đại sứ Unilever tại một loạt các trường đại học lớn trên cả nước, người ta có thể thấy được hình ảnh của Unilever tại các trường học, một kiểu PR gián tiếp thông qua những sự kiện tuyển dụng đại sứ như vậy, còn n

Lào – Đông Bắc Thái, khi muốn đi là hãy cứ chân bước (P3)

  Vì đời có là bao lâu, thế nên chớ vội hững hờ. Sau khi kết thúc chuyến hành trình dài bằng việc nằm lê lết trên chiếc giường đệm, với cái máy lạnh, bọn tôi nằm lăn quay cho tới thật sáng, mãi đến khi tiếng gõ cửa vang lên, thằng bạn ở phòng khác vẻ bối rối, dường như chúng tôi đã dậy quá trễ, giật mình, đã hơn 7h30 rồi, có thể là khá sớm lúc ở nhà, nhưng ôi thôi hôm nay là lễ khai mạc, lại còn chưa ăn sáng nữa chứ, chúng tôi chạy gấp, đứa mặc quần, đứa súc miệng. Bước ra khỏi phòng, đứng giữa khuông viên khu ký túc, cứ như ở thành phố ma, vậy, dường như sinh viên ở đây đã dậy từ rất sớm rồi, chạy ra khỏi khu ký túc thì quá ngỡ ngàng các bạn à, một khu rừng trước mắt, thật kỳ dị, dường như bao quanh trong cả cái trường này còn có cả rừng kia đấy, chẳng biết đi đường nào thì một bà bác lao công chỉ trỏ cho chúng tôi chứ thật tình lần đầu xuất ngoại, tiếng anh được mấy chữ còn tiếng Thái thì cứ nghe y như tiếng đồng bào trên núi ở nước mình, may mắn là trường có chuẩn bị trước, tụi

Tâm sự lập trình game – Công việc đầy tiềm năng

Nếu có một lúc nào đấy dạo phố cùng người yêu, bắt gặp ai đó với đầu tóc bù xù,  quần áo thì xộc xệch trông rất “hoang dã” đứng ngoài đường và nhìn vô định vào bất kì thứ gì thì khi đó chớ vội cho rằng là Cái bang nhé!  Đó có thể là một lập trình game hay một MSP đang đi tìm cảm hứng cho dự án, sản phẩm của mình đấy. Nếu như trước đây nhất Y nhì Dược, tạm được Bách Khoa, bỏ qua Sư Phạm, những người học chuyên về mảng công nghệ thông tin như tôi chỉ được xem là tạm được, thì giờ đây chúng tôi lại hơi bị được của được đấy, được sự quan tâm từ các tổ chức Công nghệ uy tín hàng đầu, được tập trung đầu tư từ Chính phủ, các quỹ học bổng trên thế giới, và được tự do thể hiện ý kiến, tư tưởng của mình cho người khác thông qua sản phẩm của chúng tôi.  Đi theo sự phát triển và bùng nổ của công nghệ thông tin những năm gần đây, tính từ khoảng 2010 thì khi mà thị trường Smart phone bùng nổ trong những năm gần đây, các “chợ” ứng dụng như: Apple Store, Android Market, Ovi Store,… mọc lên v

Lào – Đông Bắc Thái, khi muốn đi là hãy cứ chân bước (P2.)

Cuộc đời nhiều lúc có mấy khi, Làm trai thời trẻ, chớ hoài ngồi yên. Làm thủ tục bên Lào, cũng khá nhanh chóng, vừa qua cửa khẩu tại Việt Nam, xe tôi đi tiếp tới cửa khẩu tại Lào, cánh cổng cao vút chạm khắc nào là voi, hổ, sơn vàng trông thật lộng lẫy, ghi dòng chữ Phong xa van mấy anh hải quan bên Lào nói tiếng Việt khá sỏi, làm tôi cũng đang tự nhủ không biết có ra khỏi Việt Nam chưa, vượt vùng biên giới Lào Việt, xe buýt chạy thẳng trên con đường quốc lộ thẳng tắp, hai bên là đồi cao với cây và cỏ, chúng tôi vượt qua những con đường dài tăm tắp, đến khoảng 12h30 là tới một thị trấn nhỏ, vâng tới lúc này cũng chẳng biết đang ở Việt Nam hay ở Lào, mấy cô bán hàng, chị chủ quán nói tiếng Việt ra rả, dưới cái ti vi phọt toàn tiếng Lào, cái không khí hỗn tạp này thật thú vị, dường như cả thế giới đều quay quanh ta vậy và khoảng cách văn hóa, ngôn ngữ dường như không còn ranh giới. Tôi cũng đang nóng lòng nếm cái món Lào nó ra làm sao, cơ mà mâm ăn thì chẳng kh

Lào – Đông Bắc Thái, một khi muốn đi thì hãy cứ chân bước (P1.)

Tôi viết bài này, để nhắc nhớ lần đầu bước chân ra khỏi Việt Nam, và cũng muốn nói lên rằng, ước mơ sẽ chẳng bao giờ chỉ là mơ ước, đó luôn sẽ là một sự thật, vấn đề là bạn có muốn nó diễn ra hay không? Trong cuộc nhậu say tí bỉ, tôi dần phát hiện ra một cơ số bí mật mà chẳng ai được biết, ở cái thời sinh viên như tôi, đặt biệt là ở thành phố này, thông tin về các sự kiện chương trình nước ngoài dường như là một điều xa xĩ, đó cũng là lý do tôi tham gia điều hành Opportunity in Danang để mang nhiều thông tin hơn cho các sinh viên trẻ tại thành phố mình đang sống.  Trở lại vụ bàn nhậu, tôi tìm được ít thông tin về chương trình giao lưu sinh viên ASEAN, ôi thật xa lạ và bất ngờ, ừ thì ai cũng mong được đi du lịch, nhưng mà sao nhỉ, khi mà cái khó bó cái khôn, việc đi du lịch trong nước đã là một sự hiếm hoi thì ôi thôi, tôi cứ những tưởng rằng cả cuộc đời sẽ chẳng bao giờ đi nước ngoài được vì cứ dính líu mưu toan cuộc sống như ba mẹ tôi vẫn hay than vãn, nhưng mà bạn ơi th

Ta là ai trong cuộc đời này

Một hôm bước qua thành phố lạ Thành phố đã đi ngủ trưa Đời ta có khi tựa lá cỏ Ngồi hát ca rất tự do..  (Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn) Ngồi nhâm nhi ly cà phê sữa, tại nơi quen thuộc mỗi thứ sáu, làm tôi bình yên hẳn, bao nhiêu khó chịu trong lúc học, đi làm, bạn bè và cả đám bè bạn tạm vơi đi sau mỗi ngụm cà phê. Trong cơn mưa rào sáng sớm, khí lạnh tấp vào mặt vào môi, làm cho cái sự ấm nhẹ từ ly cà phê thật đáng quý biết bao. Làm tôi chợt nhớ đến câu nói của Mông-tơ Crix-tô dành cho Maximilien: "Không có cả hạnh phúc lẫn bất hạnh trên đời này, chỉ có sự so sánh tình trạng này với tình trạng khác, thế thôi. Phải đã từng muốn chết, Maxi-milien ạ, mới biết rằng sống là tốt đẹp biết bao". Dưới mặt bàn vẫn còn đó đống tài liệu dang dở, cái laptop với hàng chục tab đang chờ, cái sự nghiệp báo cáo, tôi cũng chẳng vội vàng vì đằng nào cái sự chây ỳ vốn đã là bản tính của sinh viên, khi bập bẹ bước vào ngưỡng cửa đại học. Từng bản nhạc Trịnh bật lên

#3LC Lovely creepy Khi em chỉ thoáng qua cuộc đời ta.

#3LC Lovely creepy Khi em chỉ thoáng qua cuộc đời ta. Gió lùa từng cơn, tiếng lá xào xạc quyện một chút lộc cộc của mấy cái lon bia lăn lông lốc, một thứ âm nhạc thú vị vang lên trong con hẻm vào nhà tôi, ừ thì do tôi nghĩ vậy, một con đường âm nhạc mỗi khi chiều về. Ngày nào cũng vậy, kết thúc mấy tiết học chán chê trên giảng đường, tôi lê cặp kéo bước mệt mỏi trên con đường đến nhà. Thường thì tôi hay có thói quen ngước lên nhìn xung quanh, trông chờ vận may như trong mấy phim Hồng Kông, hy vọng được bắt gặp em nào đó, tôi sẽ tranh thủ đưa con mắt đen láy của mình, nháy mắt và làm duyên, để xem em nào trụ nổi sau mấy giây. Vừa tưởng tượng vừa cười thầm, tự phục cho cái mưu tính của mình, mặt dù mấy hôm này bị đau mắt đỏ, sưng hết cả lên mở hoài không ra. Mùi phở bốc lên, khói dày đặt trước mặt, cái quán này núp trong hẻm mà đông khách thật, ông chủ vui tính và nấu ngon, chắc là nhờ vậy, sáng nào tôi cũng đi mua phở ở đây cho mẹ và bà, đôi khi dắt mấy đứa em lóc nhóc đi theo. T

#3 TND Này anh! Em là bạn hay là người yêu? Chẳng là ai cả! Xin hãy lưng chừng như vậy em nhé!!!

Chẳng là ai cả! Xin hãy lưng chừng như vậy em nhé!!! Source: Tumblr Vậy thì anh là gì của em? Cũng như vậy thôi, chẳng là sao cả! Anh gặp em cũng chẳng phải vì ai cũng chẳng phải vì điều gì, chỉ là hai ta gặp nhau giữa vô vàn câu chuyện, khi mà mở đầu câu chuyện từ anh với em và diễn biến của nó là dành cho hai ta, miễn là đừng bao giờ viết cái kết cho câu chuyện này thì chúng ta vẫn cứ bên nhau thôi em à! - “Cắt cắt! Thúi nực và củ chuối quá!” Tôi réo lên, mặt phiền não - “Tụi bây không thể dùng câu từ nào đỡ chuối hơn cho cái kịch diễn ra trong valentine sắp tới à!”  -  “Đề nghị đổi lời gấp” Tôi đứng dậy, nhìn vào cái tập kịch bản mà chúng nó đưa cho tôi. - “Ơ hay! Cái này là tụi tao lấy trong truyện ngôn tình hẳn hoi có tác giả đấy nhá!” Thằng bạn tôi lèo nhèo. - “Ha ha ha, nó lấy từ truyện Đam Mỹ đó!” Con bạn tôi cười khuẩy lên. Tôi vút mặt ngán ngẫm nhìn chúng nó, ừ thì tôi quên mất, cái thằng đóng vai nam kia là bóng lộn thích đọc ngôn tình, tôi đã mắ

#2 LC2 Có những số điện thoại, không bao giờ lưu!!!

Tút tút tút…. Tút tút .. Cái chuông báo thức vang rên, người mệt nhoài, tôi vươn tay vội tắt cái đồng hồ kêu in ỏi kia, mắt mơ màng nhìn ra khung cửa sổ, trời đã dần tối, ánh hoàng hôn đỏ rực trông buồn não nề. Tôi chẳng thích buổi chiều chút nào!! Người ta cứ bảo hoàn hôn là đẹp là lãng mạng lắm, thật chẳng ra làm sao, cái thời khắc người ta tất bật vội vã, để đón chuyến xe buýt cuối cùng, lật đật chạy vội qua hàng rau thịt vào giờ cuối cho buổi ăn tối dường như chẳng có tí gì thi vị cả… Tôi không phải đi chợ, nhà tôi lại ở trung tâm, nhưng tôi không thích cái không khí như vậy vào buổi chiều đâu, tôi thích sáng sớm cơ, khi mà mọi sự lại bắt đầu như mới.  6h chiều rồi, hôm nay tôi ăn cơm một mình, ba me và con em nhỏ đi tàu ra Huế thăm ông bà chắc tới sáng mai mới về, lê đôi chân nặng nề, lệch xệch, từng chút một, rời khỏi giường… Cơm nước xong đâu vào đó, tôi lại chờ, như mọi hôm, tôi chờ xem có đứa nào nhắn tin hay gọi rũ đi chơi không, tôi không thích gọi c

#2 TND Muốn chọn người yêu? Hãy bắt đầu từ việc chọn một quyển sách !

#2 TND  Những con người chúng ta gặp đôi lúc cũng như là những quyển sách mới mua vậy, bìa ngoài đẹp có, xấu có, cổ trang có, hiện đại có, và thường thì ta sẽ làm gì nhỉ, bắt đầu tò mò khám phá người bạn mới quen như việc hồi hộp lật từng trang sách vậy, đôi khi chúng ta nghe người khác bàn tán về những người bạn mới quen này, vậy thì sao, chẳng bận tâm, bỏ qua chút do dự ban đầu, tất nhiên là bạn vẫn phải nghiên cứu cuốn sách mới cho dù có đủ thứ ai kia kể về cốt chuyện của nó. Còn người yêu ư! Như ai đó đã từng nói quay lại mối tình cũ chẳng khác nào đọc lại một quyển sách, nhạt nhẽo và mệt mỏi, bạn có thích đọc một quyển sách khi nhớ rõ cốt truyện của nó, tôi thì tôi không tính tới những người hay quên hay bệnh đãng trí của tuổi già, tôi nói với các bạn trẻ chúng ta, những người luôn tràn đầy sự nhiệt huyết trong tình yêu và mang theo mình tính tò mò tột cùng. Hãy bước vào một tiệm sách nhỏ, có thể nhỏ bởi kết cấu không gian, nhưng rõ ràng sự bao hàm kiến thức tro

#2 TNTC Tôi tuyển TNV theo ý mình một cách đúng đắn nhất

Bỏ qua cái gọi là tiềm năng, tôi tuyển dụng theo ý thích. Sau cả ngày dài, lang thang ngoài đường, hết đi học thêm tới đi học bớt, hết lê lết trên trường rồi qua nhà bạn… tôi đã trở về mái ấm của mình với cái thân tàn này. Chạy một hơi lên lầu, cái điều đầu tiên mà ai cũng muốn là nhảy lên cái giường êm ấm của mình ngay tức khắc, nhưng hãy khoan đã, tôi không thích đang mặc áo quần mà nằm quằn quại, thật khó chịu và ngứa ngáy, nóng nực. Cởi bỏ hết các thứ trên người, nude như người ta chụp ảnh nghệ thuật, tôi chui vào cái chăn không độ của mình, những tưởng như đó chỉ là thế giới của chỉ riêng tôi mà thôi. Trời lạnh trong cái chăn ấm, khiến tôi mê man, xém chút nữa là ngủ say mất, tôi bật mình chợt nhớ đến cú điện thoại của thằng bạn hồi tối. Lục đục tôi đem cái laptop yêu quý ra, mở máy và bắt đầu gõ lách cách. Dù gõ được 4 ngón thôi, ý tôi là chia đều ra hai bàn tay ấy, nhưng tôi vẫn cố tình vừa gõ vừa không nhìn bàn phím, và tốc độ thì cứ phải tăng lên đều đều, những tưởng